Ca minh họa cho nhóm Balint

Trình bày. Lucy (một sinh viên y khoa) trình bày một cô gái trẻ 27 tuổi (Yvette) có hồ sơ ghi chép chỉ ra rằng cô luôn xuất hiện ‘một cách không phù hợp’ tại phòng phẫu thuật cho phòng cấp cứu sáng thứ 7. Bệnh nhân có chứng phát ban da mà việc quản lý chứng phát ban đó rất khó. Bác sỹ của cô đang chờ lời khuyên từ bệnh viện về sự thay đổi điều trị, nhưng bệnh nhân đã không xuất hiện trong lần hẹn gần nhất. Bệnh nhân khá chần chừ trong việc bộc lộ chứng phát ban của cô. Lucy đã làm hết sức để kiểm tra Yvette và giải thích về tình huống. Sau đó Lucy quyết định nói với Yvette về việc không đến vào ngày thứ 7 bởi vì không đủ thời gian trong phòng cấp cứu để ứng phó với vấn đề phức tạp của cô ấy. Yvette nói rằng: ‘lũ bác sỹ đều giống nhau’ và gọi Lucy là ‘một con khốn vô cảm.’ Lucy bị sốc và tổn thương, nhưng không trả đũa.

Bàn luận. Sau khi biểu lộ sự thấu cảm với trải nghiệm tệ của Lucy, nhóm ngay lập tức bàn luận vấn đề chung về cách giáo dục hoặc đặt giới hạn cho bệnh nhân không đến phòng cấp cứu với những vấn đề tiếp diễn mà cần sự kiểm tra thường xuyên. Tôi để cho điều này diễn ra cho đến khi sự thiếu thoải mái của tôi quá lớn. Tôi muốn nhóm trở về quỹ đạo của nhóm Balint khi nhìn vào mối quan hệ giữa bệnh nhân – bác sỹ. Tôi nhắc nhở họ rằng mục đích chính của nhóm và tôi nghĩ rằng chúng ta có thể hỏi hơn về vấn đề chung nếu chúng ta cố gắng hiểu bệnh nhân của Lucy, Yvette, tốt hơn. Tại sao họ nghĩ rằng cô ấy hành xử theo cách gây xúc phạm như thế? Cô ấy thuộc tuýt người nào? Lucy nói rằng Yvette làm việc ở quận tài chính như là một trợ lý cá nhân. Một vài người nói rằng cô có một công việc gây căng thẳng và bị cư xử rất tệ và không quan tâm về cảm xúc của người khác. Cô ấy mốn làm cho Lucy cảm thấy tệ và cô ấy đã thành công. Ai đó hỏi rằng cô ấy có một mối quan hệ không và khi Lucy nói rằng Yvette độc thân, họ cười và nói rằng họ không ngạc nhiên. Lucy nói rằng Yvette đã hành xử như trẻ con và ai đó nói rằng nó giống như là một cơn tam bành. Có một vài quan điểm rằng liệu cô có một tuổi thơ bất hạnh. Tôi hỏi rằng mọi người nghĩ cô ấy cảm thấy như thế nào khi rời khỏi phòng khám. Ai đó nói rằng cô ấy có thể cảm thấy ăn năn nhưng có người bảo rằng không thể nào. Cụm từ kinh hãi ‘rối loạn nhân cách’ được đề cập đến. Có một sự đồng ý chung rằng Yvette là một người rất không hạnh phúc, xấu hổ và bẽ mặt về vấn đề da của cô. Có lẽ cô ấy ghen tị với Lucy người rõ ràng là một nhà chuyên môn nữ giới thành công, cùng độ tuổi và không có vấn đề về da. Tôi hỏi rằng liệu sự thật rằng cô ấy không hạnh phúc có giúp nhóm trở nên thích và quan tâm cô ấy hơn. Có một sự tán thành đáng lưu ý về ý tưởng này. Nhưng bạn có thể giúp một người bằng cách nào khi họ quá tiêu cực và làm mọi thứ rối tung?

Tôi hỏi rằng “Kiểu giúp đỡ nào cô ấy thật sự cần; bạn sẽ làm gì nếu bạn là chị gái của cô ấy?” Một người phụ nữ nói: ‘tôi sẽ tát một cái vào mặt!’ Sau một vài tràng cười, có những lời bình luận nghiêm túc hơn về nhu cầu của cô là sự yêu thương và chú ý nhưng sẽ rất khó để cung cấp bởi vì cô ấy dường như giảm nhẹ cảm giác của cô bằng cách cố gắng gây tổn thương hoặc làm phiền người khác. Lucy nhớ rằng, khi cô rời đi, Yvetter nhăn mặt cau có và nói ‘thế đấy!’ Sau điều này tôi nói rất ít bởi vì nhóm dường như tập trung hơn, tập trung vào mối quan hệ và không bị lạc đề. Vào lúc cuối Lucy nói rằng cô ấy khá sẵn sàng để gặp bệnh nhân trở lại và không sợ cô ấy. Lucy hứa rằng sẽ cập nhật cho mọi người nếu có một buổi gặp tiếp theo.

Nguồn: https://balint.co.uk/about/the-balint-method/